Nguyên Thạch

Tiễn đưa.

Tiễn Anh đi.
Mà nghe buồn vời vợi.
Biết rồi đây.
Là tháng đợi ngày mong.
Anh thương ơi.
Yêu là héo cả cõi lòng.
Từng giây phút ngóng trông .
Rồi lo lắng.
Phi trường chiều nay bỗng dưng trời tắt nắng.
Thương nổi niềm.
Em xa vắng người yêu.
Sân ga hôm nay.
Sao mưa đổ thật nhiều.
Nơi góc nhỏ.
Em cô đơn ngồi khóc.
Bỗng thấy.
Cuộc đời.
Tình yêu.
Như cơn lốc.
Mà trong Em bé bỏng lắm người ơi.
Mong được yêu thôi.
Sao cũng quá xa vời?.
Rồi thoáng nhận.
Cõi đời là bể khổ.
Anh đi rồi.
Còn ai đâu thương dỗ.
Còn ai ngồi vuốt tóc kể chuyện nghe.
Ai dìu Em?.
Dạo biển những chiều hè.
Nhìn âu yếm chắp đôi tim trên cát.
Đêm đêm về.
Đâu lời ca tiếng hát.
Tất cả xa rồi.
Còn có ai đâu!.
Chiều bến ga.
Em trách mãi con tàu.
Đã cuốn hút người Em yêu biền biệt

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 10.6.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tiễn đưa."